• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

[ Truyện sáng tác ] Tuổi thơ của Ngụy Trung Hiền xamvn, Nhị Gia.

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Nhị Gia và con bé Giang chạy như bay về lớp 10a1 và lớp 10a2, đến cửa lớp. Cả 2 chào tạm biệt nhau, và đi vào học, nhưng vừa bước chân vào lớp. 1 giọng nói quen thuộc và lạnh nhạt cất lên: "Em kia đứng lại cho tôi". {pudency}
Ngụy Trung Hiền ngẩng đầu lên, lại là bà cô chủ nhiệm trung niên. Chưa kịp lên tiếng, bà cô kia đã nói: "Em lại đây cho tôi". {too_sad}
Nhị Gia đi đến gần nơi bà cô đấy đứng, bà ấy đã lên tiếng: "Lại là em, hôm nay em lại đi học trễ. Em tên gì?". {sweat}
Nhị Gia: "Thưa cô, em tên Ngụy Trung Hiền". {embarrassed}
Cô giáo chủ nhiệm: "Em lại còn đi đánh nhau với ai mà mặt mũi bầm tím thế kia ?". Có vẻ như lúc này bà cô chủ nhiệm đã nhìn thấy khuôn mặt bầm dập của Nhị Gia nên lên hỏi. {embarrassed}
Nhị Gia nhanh trí đáp: "Thưa cô, em đi học bằng xe đạp. Do không cẩn thận bị ngã xe chứ không phải đánh nhau đâu". {embarrassed}
Đến lượt bà ấy nhìn Nhị Gia bằng ánh mắt dò xét, cũng phải. Mặt bầm tím nhiều chỗ vậy, nói ngã xe ai tin được. Nhưng bà ấy cũng nói: "Em về chỗ, viết bảng kiểm điểm. Cuối giờ mang nộp cho tôi". {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Sau giờ học sáng, Nhị Gia đã chép xong bảng kiểm điểm nộp cho cô giáo chủ nhiệm và Nhị Gia đang trên đường về nhà ăn cơm để trưa còn quay lại học tiếp. Thì 1 bàn tay đặt lên vai nó, Nhị Gia quay lại. Hóa ra thằng Thịnh, thằng Thịnh hỏi: "Lúc sáng mày đánh nhau với ai mà mặt mày thâm tím lại hết vậy ?". {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền đáp: "Với đám ông Hợi". {embarrassed}
Thằng Thịnh có vẻ giật mình: "Mày nói thật sao ?". {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền nói: "Tao nói dối mày làm gì?". {embarrassed}
Thằng Thịnh đáp với vẻ không tin: "Nhưng lão ấy là đầu gấu nổi tiếng cả cái thị trấn này mà. Sao mày lại dám đánh nhau với lão ấy, không sợ sau này bị trả thù sao ? Mày đánh nhau với ông ấy ai thắng ?". {embarrassed}
Nhị Gia đã kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho thằng Thịnh nghe, từ chuyện đi nhờ xe con bé Giang cho đến gặp đám lưu manh thằng Hợi như thế nào. Thằng Thịnh chỉ biết mắt chữ A, mồm chữ O nghe. Kể xong, thằng Thịnh vỗ vai: "Thằng Ngụy Trung Hiền này, mày nghĩa khí lắm. Không bỏ mặc bạn bè lúc nguy hiểm". {embarrassed}
Đúng lúc đấy, Nhị Gia thấy con bé Giang từ đằng xa nên lên tiếng gọi: "Giang". {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Con bé Giang quay lại, thấy 2 thằng liền kêu: "Ngụy Trung Hiền, Thịnh". {embarrassed}
Con bé Giang lại gần Nhị Gia, nói tiếp: "Chuyện lúc sáng, cảm ơn bạn nhé". {embarrassed}
Nhị Gia đáp: "Có gì đâu, chuyện nên làm đấy mà". {feel_good}
Rồi cả 3 nói sang chuyện khác, tránh nói đến chuyện đã xảy ra với đám thằng Hợi. Xem như chuyện đã qua, xem nó như 1 hồi ức thời đi học. Lúc này Nhị Gia mới thấy, thì ra thời đi học là thời gian con người vì người khác nhất. Sống vô lo vô tư nhất, sống không ích kỉ nhất. Thời đi học con người nên 1 lần sống vì người khác. Để cảm giác rằng giữa cuộc đời khắc nghiệt, tình đời ấm lạnh này. Ta vẫn còn 1 chút nhân tính, lương tri của con người. {embarrassed}
Mấy ngày sau, Nhị Gia và con bé Giang đi học thỉnh thoảng có gặp đám thằng Hợi. Nhưng chúng nó không còn gây sự đánh nhau hay kiếm chuyện để trấn lột tiền của Ngụy Trung Hiền và con bé Giang nữa. Ngược lại mỗi lần gặp Ngụy Trung Hiền và con bé Giang, thằng Hợi toàn quay mặt đi xem như không quen biết Ngụy Trung Hiền và con bé Giang. {pudency}
Nhị Gia nghĩ thầm: "Vậy cũng tốt, ít ra nó không gây khó dễ cho mình là được. Mình không muốn bị đánh nữa". {pudency}
Mọi chuyện lại quay về guồng máy bình thường như cũ, Nhị Gia sáng đi học với con bé Giang và thằng Thịnh. Tối về nhà học bài nếu không cũng đi làm thêm bưng bê ở 1 quán cà phê nào đấy. Rảnh lại đi chơi bằng xe đạp với con bé Giang và thằng Thịnh. Năm Nhị Gia lên lớp 11. Nhị Gia không thấy thằng Hợi đâu, không biết thằng Hợi đã đi đâu nữa. Nghe bọn bạn kể thằng Hợi nghiện thuốc phiện nên được gia đình mang đi vào trại cai nghiện. Nhiều năm sau này, khi Nhị Gia đã tốt nghiệp cấp 3. Nhị Gia nghe nói thằng Hợi đã chết do sốc thuốc rồi. Nhưng đấy là chuyện của nhiều năm sau này, lúc đấy cảnh còn người mất. Thị trấn nhỏ ở tỉnh Phú Yên nơi Nhị Gia sinh ra và lớn lên mặc dù vẫn còn, nhưng đã có biết bao nhiêu thay đổi xảy ra. Và 1 trong những thứ thay đổi nhiều nhất chính là Nhị Gia. {embarrassed}
Còn tiếp. {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Hôm nay là 1 ngày thứ 7 trong xanh, không nắng cũng không mây. Hôm nay Nhị Gia rất vui, bởi vì hôm nay là ngày Nhị Gia cùng với con bé Giang và thằng Thịnh lên thành phố Phú Yên đi du lịch cho biết thành phố lớn là như thế nào. {embarrassed}
Không phải Nhị Gia chưa bao giờ đi chơi với bạn bè vào những năm cấp 2, nhưng đấy toàn là đi cắm trại với lớp. Còn đi với nhóm bạn thân thiết thì chưa bao giờ. Bởi nhà Ngụy Trung Hiền lâu ngay thuộc 1 trong những gia đình nghèo nhất thị trấn Phú Yên này, nên những năm trước chẳng có ai muốn chơi với Nhị Gia. Trừ thằng Thịnh ra, còn đây là lần đi chơi với nhóm bạn thân thiết đầu tiên trong đời của Ngụy Trung Hiền. {embarrassed}
Nhị Gia đi bộ lên trường cấp 3, Nhị Gia hôm nay rất vui vì hôm nay là buổi đi chơi với nhóm bạn thân thiết đầu tiên trong đời của nó. Chẳng bao lâu cổng trường cấp 3 đã hiện ra trước mặt Nhị Gia. Con bé Giang và thằng Thịnh đã đứng đợi sẵn ở trước khi cổng trường cấp 3. {embarrassed}
Nhị Gia vội vàng chạy nhanh đến chỗ chúng nó, khi đã lại gần Ngụy Trung Hiền hỏi chúng nó: "Chúng mày đợi tao có lâu không ?". {embarrassed}
Con bé Giang đáp: "Cũng không lâu lắm bạn, mới đứng đây có 5 phút". {embarrassed}
Thằng Thịnh nói: "Vẫn như kế hoạch đã bàn đầu tuần, bây giờ chúng mình lên thành phố Phú Yên bằng xe đạp. Đi cà phê, dạo mát, sáng đi chiều về chứ chúng mày ? Có gì thay đổi không ?". {embarrassed}
Con bé Giang: "Không". {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Thằng Thịnh quay qua nhìn Ngụy Trung Hiền: "Còn mày thì sao Ngụy Trung Hiền? ". {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền đáp: "Tao không ý kiến". {embarrassed}
Thằng Thịnh nói: "Được rồi, vậy bọn mình chạy xe lên thành phố Phú Yên ngay và luôn đi. Mà xe đạp của mày đâu Ngụy Trung Hiền ?". {embarrassed}
Đến đây, Nhị Gia bối rối. Nhà nó thuộc loại 1 trong những hộ nghèo nhất thị trấn nhỏ tại Phú Yên này, cho nó và em gái nó đi học là cả vấn đề không nhỏ với gia đình nó. Sao nhà nó có tiền mua xe đạp cho nó ? {embarrassed}
Thằng Thịnh hình như mới chợt nhớ ra hoàn cảnh gia đình của Nhị Gia nên mới đáp: "Mày lên xe của tao đi, tao chở đi". {pudency}
Ngụy Trung Hiền đáp: "Uh" và leo lên xe đạp của Thịnh để Thịnh chở đi lên thành phố Phú Yên. {embarrassed}
Sau đấy không ai nói chuyện với ai câu này, không khí không hiểu sao có vẻ gượng gạo. {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Trong suốt cả quãng đường lên thành phố Phú Yên, không khí không hiểu sao cứ gượng gạo, thiếu tự nhiên. Mãi đến khi cổng chào thành phố Phú Yên, Thằng Thịnh mới nói: "Bọn mình đến thành phố Phú Yên rồi". {embarrassed}
Thành phố Phú Yên cách thị trấn nơi Nhị Gia sinh ra và lớn lên gần 50 km. Do con bé Giang và thằng Thịnh chạy bằng xe đạp điện nên mất hơn 1 tiếng ngồi xe, nên khi dừng lại. Nhị Gia xuống xe có hơi nhức đầu do ngồi xe lâu. Con bé Giang và thằng Thịnh cũng phải dừng lại do ngồi xe lâu gần 1 tiếng đồng hồ bị đau lưng. Nên phải dừng xe lại cho lưng bớt đau nhức. Đến khi đã hết nhức đầu, điều Ngụy Trung Hiền thấy đã khiến cho nó phải kinh ngạc. {ops}
Nhị Gia nghĩ thầm trong đầu: "Thành phố Phú Yên thật rộng lớn, bề thế, sầm uất. Thị trấn Y nơi mình sinh ra và lớn lên so với thành phố Phú Yên giống như 1 trời 1 vực". {ops}
Đúng như vậy, dòng người qua lại tấp nập, như đi đi chợ, đi tập thể dục buổi sáng về, đi ăn sáng. 1 số mặc đồng phục công sở hay đồ công nhân. Chắc đang trên đường đến cơ quan, các quán cà phê tập trung đại đa số các ông già hay thanh thiếu niên đang bàn luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Số người đi lại trên đường Ngụy Trung Hiền nghĩ lên đến vài chục ngàn người, cứ đi vài mét là có 1 quán cà phê, karaoke hay quán nhậu. {embarrassed}
Đất nước Việt Nam này có 5 thành phố trực thuộc trung ương, cũng là 5 thành phố lớn nhất: Hà Nội, Hải Phòng, thành phố Uncle Lake, Cần Thơ, Đà Nẵng. Trong đấy Hà Nội là thủ đô của đất nước Việt Nam, thành phố Phú Yên vẫn chưa được công nhận là thành phố trực thuộc trung ương. Thị trấn nơi Nhị Gia sinh ra và lớn lên quá bé nhỏ so với thành phố Phú Yên. Không cần nói cũng biết các thành phố trực thuộc trung ương rộng lớn, giàu có thế nào. {embarrassed}
Đang mãi quan sát thành phố Phú Yên, thằng Thịnh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Nhị Gia: "Kiếm quán nước nào uống cốc trà đi chúng mày, chứ tao chạy xe gần 1 tiếng đồng hồ khát nước quá rồi". {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Thế là 3 người đám Ngụy Trung Hiền dắt bộ xe vào thành phố Phú Yên, xem có quán cà phê nào không để vào uống nước giải khát. Dắt bộ được mấy chục mét, 3 người đám Ngụy Trung Hiền cũng thấy 1 quán cà phê chi nhánh Milano nên để xe đạp ngoài cửa quán cà phê và đi vào quán cà phê Milano. Sau khi yên vị chỗ ngồi, 3 đứa đều kêu 3 lon nước tăng lực, cũng phải chạy xe gần 1 tiếng đồng hồ phải kêu nước giải khát làm dịu cơn khát trong người chứ. {embarrassed}
Sau khi 3 lon nước tăng lực và 3 ly nước đá được phục vụ đưa ra rồi, nhóm 3 đứa thằng Nhị Gia lặng lẽ uống nước và không nói lời nào với nhau. Riêng Ngụy Trung Hiền bí mật đưa mắt quan sát 1 góc phố và những người xung quanh. Nếu không phải 1 ông trung niên ăn mặc lịch sự nào đấy đang nói chuyện điện thoại bàn chuyện làm ăn, mấy ông bà già ngồi nói chuyện đạo lý nhân sinh. Thì cũng là 1 nhóm thanh thiếu niên họp nhóm đang tâm sự. Khung cảnh này thực sự dưới quê Ngụy Trung Hiền là không hề có. {embarrassed}
Đang quan sát cuộc sống người dân thành phố Phú Yên thì thằng Thịnh lên tiếng: "Thành phố Phú Yên rộng lớn và giàu có thật chúng mày ạ, quê mình thua thành phố Phú Yên 1 trời 1 vực". {embarrassed}
Con bé Giang gật đầu xác nhận: "Uh, đúng vậy Thịnh". {embarrassed}
Chỉ có Ngụy Trung Hiền vẫn yên lặng suy nghĩ, nếu thành phố Phú Yên mà đã rộng lớn, hiện đại như vậy. Thì không cần nói cũng hiểu Hà Nội là thủ đô của đất nước này còn rộng lớn, giàu có, hiện đại nhiều lần hơn thành phố Phú Yên. Lâu nay Nhị Gia vẫn luôn ước mơ sau tốt nghiệp sẽ lên Hà Nội học tập và làm việc, vừa để thỏa lòng được đi đây đó, do lâu nay Nhị Gia chỉ sống ở thị trấn nhỏ ở Phú Yên này. Nhưng quan trọng nhất là, lên Hà Nội có cơ hội làm giàu để trả thù bọn họ hàng đã khinh thường, xa lánh Nhị Gia. {too_sad}
Thằng Thịnh nói tiếp: "Hay là bọn mình đi ăn gì đi, đạp xe nãy giờ tao đói quá chúng mày". {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Xong thằng Thịnh quay ra đấm Nhị Gia 1 cú đau điếng vào vai và nói nữa đùa nữa thật: "Mà con heo này nữa, mày nên giảm cân đi. Mày béo lên rồi đấy, tao chở mày đi gần 1 tiếng đồng hồ mệt muốn chết". {embarrassed}

Nhị Gia cảm thấy ái ngại cho thằng bạn thân, mặc dù biết là thằng Thịnh nói đùa. Nhưng đúng là gần đây Ngụy Trung Hiền đã béo lên thật. Vòng bụng đang dần dần căng lên do tích tụ mỡ thừa, còn các bộ phận khác vẫn bình thường, chưa có dấu hiệu béo lên. Chính Nhị Gia cũng thấy khó hiểu. Gia đình Ngụy Trung Hiền từ trước đến nay luôn là 1 trong những hộ gia đình nghèo nhất thị trấn Phú Yên quê của Ngụy Trung Hiền, nên gia đình Ngụy Trung Hiền lâu nay luôn rau cháo quay ngày. Vậy mà không hiểu sao Ngụy Trung Hiền vẫn béo lên được. Ngụy Trung Hiền nói với vẻ ái ngại: "Lát nữa đi tham quan thành phố, tao chở mày đi". {pudency}
Thực tâm, Ngụy Trung Hiền không muốn thằng Thịnh vì chở mình đi xe đạp mà mệt người. {embarrassed}
Uống xong cốc nước tăng lực, 3 đứa đám thằng Nhị Gia thanh toán tiền nước ra khỏi quán. Trước khi đi, Nhị Gia có lấy tiền để dành những năm đi làm thuê + Với xin tiền mẹ với lý do lên thành phố Phú Yên đi du lịch với bọn con bé Giang. Do mẹ Ngụy Trung Hiền có biết thằng Thịnh, do những năm cấp 2 Ngụy Trung Hiền có chơi thân với thằng Thịnh. Còn con bé Giang, do Ngụy Trung Hiền mới chơi năm cấp 3 nên mẹ Ngụy Trung Hiền cho tiền Ngụy Trung Hiền mà không nghi ngờ gì. Lại còn cho nó hẳn 4 tờ 100.000 VND nữa. Có lẽ mẹ Nhị Gia thương Nhị Gia bị anh em họ hàng khinh thường, xa lánh, nên cho Nhị Gia nhiều tiền đi với bạn để bù đắp cho nó. Sáng nay, trước khi đi mẹ Nhị Gia dặn Nhị Gia đi đường cẩn thận. Nhị Gia nghe xong cảm động muốn khóc, may kìm lại được. Nó tự dặn lòng học cho giỏi để mẹ nó vui lòng. {too_sad}
Ra khỏi quán cà phê Milano, khí nóng phả vào mặt 3 đứa đám thằng Nhị Gia mà ở trong quán cà phê do có gắn quạt máy nên trong quán cà phê mát hơn ngoài trời. Với lại bây giờ sắp nghỉ hè nên trời không những nắng nóng mà còn hanh khô rất khó chịu. Thằng Thịnh nói: "ngoài trời nóng vl chúng mày ạ". {embarrassed}
Xong thằng Thịnh nói tiếp: "chúng mày đi với tao, tao biết trung tâm thành phố Phú Yên có quán Cơm Gà Phú Yên nổi tiếng ngon nhất thành phố". {embarrassed}
Con bé Giang nghe thấy thế liền đáp: "Trung tâm thành phố chắc đắt lắm bạn, bọn mình còn học sinh chắc không có tiền vào". {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Thằng Thịnh đáp: "Yên tâm, quán Cơm gà Phú Yên này giá không đắt lắm. Mấy lần trước tao lên thành phố Phú Yên với ông anh họ có vào ăn rồi nên biết. Yên tâm đi". {embarrassed}
Con bé Giang đáp: "Vậy bọn mình đi đi". {embarrassed}
Ra đến chỗ để xe đạp điện của đám thằng Nhị Gia, Nhị Gia tính lấy xe ra chở thằng Thịnh như lời nó nói trước đây nhưng thằng Thịnh đẩy Nhị Gia ra và nói: "Để tao chở mày". {embarrassed}
Nhị Gia thấy thế nói với vẻ ái ngại: "Nhưng lúc nãy tao hứa chở mày đi, với lại tao sợ mày mệt". {embarrassed}
Thằng Thịnh đáp: "Lúc nãy tao đùa với mày đấy, không mệt lắm đâu. Với chỉ có tao biết đường đến quán Cơm Gà Phú Yên ở trung tâm thành phố, đằng nào tao cũng phải chở mày mà". {too_sad}
Ngụy Trung Hiền nhìn thằng Thịnh 1 lúc lâu, bằng 1 ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Thằng Thịnh đúng là thằng bạn thân duy nhất của Ngụy Trung Hiền, ngay từ cấp 2 thằng Thịnh đã là người bạn duy nhất của Ngụy Trung Hiền nên biết được hoàn cảnh gia đình của Ngụy Trung Hiền nên thỉnh thoảng có đồ ăn gì ngon thằng Thịnh đều chia sẻ cho Ngụy Trung Hiền 2 thằng ăn chung hay khi thấy Ngụy Trung Hiền ngồi 1 mình, thằng Thịnh đã dẫn Ngụy Trung Hiền đi chơi chung cho nó không phải cô độc, buồn bã. {too_sad}
Rất lâu sau, Nhị Gia mới nói được 1 câu: "Tao cảm ơn mày". {sad}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Thằng Thịnh cười đáp: "ân nghĩa gì, lên xe đi tao chở mày". {sad}
Vậy là con bé Giang, và Thằng Thịnh lấy xe đạp ra. Và vẫn như cũ, con bé Giang đi 1 xe đạp điện, thằng Thịnh chở Nhị Gia đi phía sau. Có lẽ, những năm tháng đi học không những là những năm tháng đẹp nhất của mỗi người. Mà những năm tháng di học cũng là những năm tháng mà con người ta sống thật nhất, sống vì người khác nhất. Tình bạn thời học sinh cũng đẹp nhất, thuần khiết nhất khi không mang 1 màu sắc gì của lợi ích vật chất, tiền bạc, danh vọng, đố kỵ, thủ đoạn, dục vọng, hay tình dục. Nhị Gia sẽ luôn trân trọng những năm tháng tươi đẹp nhất đời người này. {embarrassed}
Ngồi trên xe đạp do thằng Thịnh chở đi, những điều mà Nhị Gia phát hiện được ở thành phố Phú Yên đã làm Nhị Gia kinh ngạc. Khác với vẻ hào hoa bên ngoài, bên trong thành phố Phú Yên rất khác. Nhị Gia đã thấy 1 thằng thanh niên chạy xe máy cởi trần, không mũ bảo hiểm chạy xe hết tạt đầu xe máy người đi đường, lại tạt đầu xe ôtô. Hoặc ở thành phố Phú Yên, người ta đi siêu thị hay cửa hàng tiện lợi nhiều hơn đi chợ, nhưng quang cảnh ở chợ cảnh ra giá, chửi rủa, chẳng khác gì ở quê Ngụy Trung Hiền. {embarrassed}
Hay như Ngụy Trung Hiền thấy ăn mày hay người vô gia cư ở đây, đứng xin tiền cả buổi sáng nhưng chẳng 1 ai cho tiền. Khuôn mặt dân thành phố ai cũng ra vẻ bàng quan, lãnh đạm, xem như không phải việc của mình. Hay như cảnh chủ nợ đến nhà người vay tiền thì chửi rủa, đe dọa giết cả nhà. {ops}
Điều làm Ngụy Trung Hiền nhớ mãi, chính là cảnh mấy đứa mặt trẻ măng, búng ra sữa, chắc cũng còn đi học giống bọn Ngụy Trung Hiền. Chở nhau trên xe máy hay xe đạp điện không mũ bảo hiểm. Chúng nó bàn tán với nhau: "Đi bar xong rồi chơi bóng đi chúng mày", xong chở nhau vào nhà nghỉ bình dân. {surrender}
Qua những điều mắt thấy tai nghe, Nhị Gia phát hiện ra. Mặc dù thành phố Phú Yên to lớn, dân đông, hiện đại, sầm uất hơn quê Nhị Gia 1 trời 1 vực nhưng người Việt Nam ở bất cứ đâu cũng dân trí thấp như nhau. Nhưng người thành phố Phú Yên ăn chơi hơn, sống hiện đại hơn, ăn mặc sạch sẽ, sành điệu, hợp thời trang hơn người ở quê Nhị Gia. Cuộc sống ở đây nhộn nhịp hơn, tấp nập hơn, nhanh nhanh chóng chóng chứ không có vẻ thanh bình, tĩnh lặng như quê Ngụy Trung Hiền. Những người thành phố cũng không có nhiều chuyện như người ở quê Ngụy Trung Hiền, ai biết việc người nấy. Người thành phố cũng đi lại di chuyển nhanh hơn, nét mặt lãnh đạm hơn, vô cảm hơn người ở quê Nhị Gia. Ai cũng đi lại nhanh chóng vì đồng tiền. Nhưng nếu để ý kỹ, thì sẽ thấy trên mặt 1 số người mang 1 vẻ mặt mệt mỏi, lo lắng kín đáo. {embarrassed}
Qua mấy phút ngồi trên xe đạp quan sát, Ngụy Trung Hiền nghĩ thầm: "Thì ra cuộc sống trên thành phố là vậy". {ops}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Lúc này Nhị Gia đang nhìn vào 1 đứa con gái cũng là đứa con gái vừa đề nghị cả đám bạn của nó đi chơi bóng sau khi đi uống rượu ở bar xong. Cả đám đấy có 6,7 thằng con trai nhưng chỉ có 3 đứa con gái và nó cũng là đứa đẹp nhất hội đấy. Trong đám đấy có đứa con gái vẫn mặc đồng phục đi học nên Nhị Gia mới biết nó và đám bạn của nó vẫn là học sinh. {embarrassed}
Tóc nó dài, nhuộm màu tím và ăn mặc hết sức hở hang. Áo ngắn tay hở rốn màu trắng, bên ngoài khoác áo lạnh màu đỏ, quần ngắn khoe đôi chân trắng ngần, thẳng tắp không tỳ vết của nó. Dưới áo ngắn tay màu trắng cặp ngực lớn chắc thuộc size C, lúc thằng Thịnh đi lên trước đám bạn của đứa con gái đấy. Nhị Gia như muốn đứng tim bởi đứa con gái đấy lông mi cong vút, môi tô son đỏ, mặt trát cả tá phấn. Mặt của nó không thuộc loại đẹp. So với con bé Giang chưa chắc đã đẹp bằng nhưng từ mặt của nó toát lên vẻ dâm đãng, cơ thể bốc lửa ngực tấn công, mông phòng thủ của nó khiến Nhị Gia nóng như có lửa cháy trong người. Làm thằng em của Nhị Gia hơi cứng lại và trong suy nghĩ của Nhị Gia đã xuất hiện những suy nghĩ không hay khi muốn được làm tình với con bé đấy. Mắt Nhị Gia nhìn vào cặp ngực lớn mà Nhị Gia biết là ngực thật của nó như muốn lột hết quần áo của nó ra để được chiêm ngưỡng cơ thể bốc lửa của nó. {sweat}
Đang mãi chăm chú nhìn con bé đấy thì 1 bàn tay của ai đấy đập mạnh vào lưng Ngụy Trung Hiền 1 cái rõ đau. {pudency}
Ngụy Trung Hiền quay lại nhìn, thì ra là Giang. Con bé Giang nét mặt tức giận, hỏi Ngụy Trung Hiền: "Nhìn gì đấy, con gái mà bạn nhìn như thằng biến thái vậy ?". {pudency}
Qua ánh mắt con bé Giang nhìn mình, nó biết con bé Giang đã nhìn ra được những suy nghĩ không hay của Nhị Gia với con bé ăn mặc sành điệu đấy, nên Nhị Gia cúi đầu, vẻ xấu hổ. Và không nhìn con bé đấy nữa, khuôn mặt Nhị Gia lúc này giống thằng hiếp dâm con gái nhà lành bị bắt gặp được. Nhưng thỉnh thoảng Nhị Gia vẫn ngẩng mặt lên nhìn con bé đấy. {pudency}
Đi cùng chiều được vài phút thì nhóm con bé sành điệu đấy, cả đám tấp vào dừng lại ở 1 nhà nghỉ bình dân ven đường để cả đám chơi bóng với nhau. Cần nói thêm rằng, lúc này Ngụy Trung Hiền còn đi học nên đầu óc còn trong sáng nên không hiểu nghĩa của từ chơi bóng là gì. Mãi mấy năm sau, khi ra đời rồi và suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Nó mới hiểu đám con bé sành điệu đấy vào chơi cần sa với nhau. {ops}
Nhìn thấy con bé sành điệu và đám bạn của nó tấp vào nhà nghỉ bình dân, mặc dù không hiểu chúng nó vào đấy làm gì. Nhưng Ngụy Trung Hiền hiểu, chúng nó vào nhà nghỉ bình dân có mục đích không hay. Nhìn thấy cảnh đấy, Ngụy Trung Hiền nhìn con bé ăn mặc sành điệu và nghĩ thầm: "Có khi nào nó và mấy thằng bạn của nó sẽ lên giường với nhau ?". {too_sad}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Nghĩ đến đấy, không hiểu sao Ngụy Trung Hiền thấy tim đau như bị ai bóp chặt và nó cảm thấy trong lòng rất khó chịu khi nghĩ đến cái cảnh chỉ vài phút nữa. Đứa con gái ăn mặc sành điệu sẽ bị mấy thằng con trai bạn nó làm những chuyện không hay, không phù hợp với độ tuổi học sinh. Suốt cả chặng đường ngồi trên xe đạp thằng Thịnh, Nhị Gia vẫn luôn thắc mắc về những nghi vấn của mình. Mấy phút sau, thằng Thịnh lên tiếng: "Đến nơi rồi, quán này này chúng mày". {embarrassed}
Cả đám thằng Nhị Gia dừng xe lại và để xe đạp ở ngoài quán, quán để biển hiệu cơm gà Phú Yên ngay trước cửa. Trái với vẻ bề ngoài khá cũ kỹ, bên trong khá sạch sẽ, thoáng mát và khá rộng. Quạt máy chạy vù vù cả ngày. {embarrassed}
3 đứa đám Ngụy Trung Hiền vừa ngồi vào ghế, ông chủ quán trung tuổi, mập mạp đã lại gần hỏi với giọng điệu lãnh đạm: "3 cháu ăn gì ?". {pudency}
3 đứa đám Nhị Gia hơi bối rối, vì cái cách ông chủ quán hỏi giống như thể 3 đứa chúng nó thiếu tiền ông chủ quán. 1 lúc sau, Ngụy Trung Hiền đáp: "Cho cháu 1 suất cơm gà Phú Yên". {sweat}
Con bé Giang và thằng Thịnh cũng đồng thanh đáp: "Cháu cũng ăn cơm gà Phú Yên ạ". {sweat}
Nghe xong, ông chủ quán mập mạp quay đi đi nấu cơm. 1 lát sau, ông chủ quán quay lại với cái khay nhôm sáng bóng. Trên cái khay nhôm là 3 tô cơm gà Phú Yên. Vừa đặt 3 tô cơm gà trước mặt bọn thằng Nhị Gia xong, ông chủ quán mập mạp quay lại và đứng tại quầy bếp ở cuối quán ăn treo đầy những tảng thịt gà, thịt lợn, thịt bò. Xung quanh là dầu ăn, gia vị và chảo, thớt, dao kéo làm bếp. {embarrassed}
Thấy thái độ ông chủ quán lãnh đạm như vậy, đám thằng Nhị Gia không ai bảo ai. Ai cũng ăn phần ăn của mình trong yên lặng, 3 đứa không ai với nhau lời nào. Nếu là bình thường, 3 đứa Nhị Gia đã vừa ăn vừa đùa giỡn vừa kể chuyện cười cho nhau nghe. Nhưng mặt ông chủ quán vừa lãnh đạm vừa buồn rầu vừa khắc khổ nên 3 đứa chúng nó không dám. Đổi lại, cơm ở đây rất ngon, ngon hơn cơm nhà Nhị Gia. Hay nói đúng hơn, đây là bữa ăn ngon nhất trong đời Nhị Gia từ trước đến nay. Nhị Gia vừa ăn vừa nghĩ thầm: "Không biết con bé tóc tím bây giờ đang làm gì? ". {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Vừa ăn, Ngụy Trung Hiền vừa nghĩ đến đứa con gái tóc nhuộm tím, với mặt dâm, cơ thể bốc lửa. Ngực tấn công, mông phòng thủ mới gặp lúc nãy, và nghĩ đến cái cảnh nó đi cùng những đứa bạn của nó vào nhà nghỉ bình dân chơi bóng với nhau. Lúc này Ngụy Trung Hiền còn đi học nên không hiểu nghĩa của từ chơi bóng, nhưng Ngụy Trung Hiền hiểu chúng nó vào nhà nghỉ với nhau có mục đích không tốt. Rồi không hiểu sao, trong suy nghĩ của Ngụy Trung Hiền lại hiện lên hình ảnh đứa con gái tóc tím đấy bị mấy thằng bạn của nó hết thằng này đến thằng khác thi nhau làm tình, xuất tinh lên người của nó. Trái tim Ngụy Trung Hiền lại đau như bị ai bóp chặt lại và nó cảm thấy không vui khi nghĩ đến những hình ảnh không hay đấy. Nên Ngụy Trung Hiền cố xua đuổi những hình ảnh đấy ra khỏi đầu. Rồi bất giác Ngụy Trung Hiền nghĩ: "Sao mình phải quan tâm đến đứa con gái đấy, mình với nó đâu có quen biết gì nhau ? Nó có ra sao cũng đâu có liên đến mình ?". {too_sad}
Nghĩ đến đây, chính Ngụy Trung Hiền cũng không hiểu được chính mình. Điều này là do, Ngụy Trung Hiền do mặc cảm nhà nghèo, với cũng do bọn con gái GenZ bây giờ thực dụng, trọng hình thức. Nên Ngụy Trung Hiền không dám quen hay hẹn hò với đứa bạn học chung nào thời cấp 2. Mà nói đúng ra, đứa con gái GenZ nào cũng khinh thường, xa lánh Ngụy Trung Hiền khi biết hoàn cảnh nhà Ngụy Trung Hiền. Nói gì quen biết, hẹn hò. Nên trước đây, Ngụy Trung Hiền không dám tỏ tình, hay hẹn hò, hay đem lòng thích đứa con gái. Nay gặp được 1 đứa con gái trắng, ngon, dâm, sành điệu, hợp mắt Ngụy Trung Hiền nên Ngụy Trung Hiền đem lòng thích đứa con gái tóc tím mà chính Ngụy Trung Hiền cũng không biết. {embarrassed}
5 phút sau, đám thằng Ngụy Trung Hiền ăn uống no say. Nên đã kêu ông chủ quán cơm gà Phú Yên mang gương mặt ảm đạm giống như đám thằng Ngụy Trung Hiền thiếu tiền của ông ấy, ra thanh toán tiền 3 chén cơm gà. Thanh toán xong, thằng Thịnh đã lên tiếng: "Giờ bọn mình đi đâu đây chúng mày ?". {embarrassed}
Nhị Gia suy nghĩ 1 lúc, thì lên tiếng đầu tiên: "Hay là bọn mình kiếm quán net nào chơi vài ván AOE đi.". {embarrassed}
Thằng Thịnh đáp: "ý kiến hay đấy mày". {embarrassed}
Nhưng con bé Giang giống như mới nhớ ra chuyện gì, lúc này mới nói: "Khoan đã, 2 bạn có thể đi theo mình ra đây được không ?". {embarrassed}
Thằng Thịnh quay lại nhìn con bé Giang, có vẻ mất hứng nên thằng Thịnh hỏi: "Đi đâu vậy bạn ?". {confuse}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Con bé Giang nói: "Bí mật, không mất thời gian của 2 bạn đâu. Đi nhanh để không phí phạm thời gian". {embarrassed}
Vừa nói chuyện với nhau, đám thằng Nhị Gia đã đi ra đến cửa quán ăn. Và lấy xe đạp ra khỏi quán, Ngụy Trung Hiền như nhớ ra chuyện gì nên mới hỏi thẳng thằng Thịnh: "Có chuyện gì mà ông chủ quán này đối xử với bọn mình như bọn mình thiếu tiền của ông ấy vậy mày ?". {ops}
Thằng Thịnh nghe Nhị Gia nói vậy, cười cười trầm giọng nói nhỏ như sợ ông chủ quán ăn nghe thấy: "Có gì đâu, thái độ của ông này vốn vậy. Không có gì đâu. Tao quên chưa nói cho chúng mày nghe tính cách hơi lập dị của ông này. Khách quen và người xung quanh ai cũng biết tính ông này nên quen rồi". {embarrassed}
Rồi với sự dẫn đường của con bé Giang đi xe đạp điện chạy trước, thằng Thịnh chở Ngụy Trung Hiền ngồi sau như cũ đi theo con bé Giang. Ngụy Trung Hiền ngồi sau thằng Thịnh lại quan sát thành phố Phú Yên như cũ, và Ngụy Trung Hiền thấy càng ngày đám con bé Giang càng đi xa trung tâm thành phố. Những ngôi nhà cao tầng hay tòa nhà lầu đúc, dần trở nên ít đi. Thay vào đấy, là những ngôi nhà cấp 4, trần thấp, nhìn có vẻ cũ, xấu và có dấu hiệu xuống cấp và đổ nát ngày càng nhiều hơn. Cho đến khi đám con bé Giang đến 1 quán cà phê nhỏ ở cung đường chính nhưng có vẻ xấu, cũ, bẩn và có dấu hiệu xuống cấp. Thì con bé Giang dừng xe đạp lại và quay xuống bảo Ngụy Trung Hiền và thằng Thịnh: "Đến nơi rồi". {embarrassed}
Con bé Giang nói: "Bí mật, không mất thời gian của 2 bạn đâu. Đi nhanh để không phí phạm thời gian". {embarrassed}
Vừa nói chuyện với nhau, đám thằng Nhị Gia đã đi ra đến cửa quán ăn. Và lấy xe đạp ra khỏi quán, Ngụy Trung Hiền như nhớ ra chuyện gì nên mới hỏi thẳng thằng Thịnh: "Có chuyện gì mà ông chủ quán này đối xử với bọn mình như bọn mình thiếu tiền của ông ấy vậy mày ?". {ops}
Thằng Thịnh nghe Nhị Gia nói vậy, cười cười trầm giọng nói nhỏ như sợ ông chủ quán ăn nghe thấy: "Có gì đâu, thái độ của ông này vốn vậy. Không có gì đâu. Tao quên chưa nói cho chúng mày nghe tính cách hơi lập dị của ông này. Khách quen và người xung quanh ai cũng biết tính ông này nên quen rồi". {embarrassed}
Rồi với sự dẫn đường của con bé Giang đi xe đạp điện chạy trước, thằng Thịnh chở Ngụy Trung Hiền ngồi sau như cũ đi theo con bé Giang. Ngụy Trung Hiền ngồi sau thằng Thịnh lại quan sát thành phố Phú Yên như cũ, và Ngụy Trung Hiền thấy càng ngày đám con bé Giang càng đi xa trung tâm thành phố. Những ngôi nhà cao tầng hay tòa nhà lầu đúc, dần trở nên ít đi. Thay vào đấy, là những ngôi nhà cấp 4, trần thấp, nhìn có vẻ cũ, xấu và có dấu hiệu xuống cấp và đổ nát ngày càng nhiều hơn. Cho đến khi đám con bé Giang đến 1 quán cà phê nhỏ ở cung đường chính nhưng có vẻ xấu, cũ, bẩn và có dấu hiệu xuống cấp. Thì con bé Giang dừng xe đạp lại và quay xuống bảo Ngụy Trung Hiền và thằng Thịnh: "Đến nơi rồi". {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Thằng Thịnh hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Bạn lại khát nước, muốn vào quán cà phê uống nước nữa sao ?". {ops}
Con bé Giang không quay lại, chỉ trả lời: "2 bạn cứ vào đi, chuyện dài lắm. Lát nữa từ từ mình sẽ giải thích". {embarrassed}
Đi vào quán cà phê, quán khá bình thường. Với tường được sơn màu trắng, bàn ghế màu trắng, quạt máy, đèn điện mở suốt ngày tạo ra cảm giác sạch sẽ, thanh lịch. Nhưng không hiểu sao, lúc ngồi vào ghế. Ngụy Trung Hiền cảm thấy lạnh sống lưng như có ai đang nhìn nó, quay lại nhìn Ngụy Trung Hiền thấy đứng ở quầy pha chế kiêm quầy tính tiền. Là 1 người phụ nữ khoảng 20-30 tuổi, trang điểm và tô son môi đậm, tóc dài, mặc váy màu đen dài hở vai. Nhìn khá sexy, có vẻ là chủ quán. Bà ấy thấy đám con bé Giang ngồi xuống bàn. Người phụ nữ ấy lại gần hỏi tông giọng lịch sự: "3 em uống nước gì?". {embarrassed}
Con bé Giang đáp: "Cho em ly nước cam đi". {embarrassed}
Người phụ nữ váy đen đáp: "Được rồi, còn 2 em ?". Vừa hỏi, người phụ nữ đấy quay sang nhìn Nhị Gia và Thằng Thịnh. {embarrassed}
Nhị Gia và Thằng Thịnh chưa biết nên trả lời ra sao, con bé Giang nói với 2 thằng chúng nó: "2 bạn cứ kêu nước đi, mình sẽ bao 2 bạn". {embarrassed}
 
Bên trên