• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

[ Truyện sáng tác ] Tuổi thơ của Ngụy Trung Hiền xamvn, Nhị Gia.

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Suy nghĩ 1 lúc Nhị Gia cũng leo lên yên sau của xe đạp điện của con bé Giang ngồi để nó chở đến trường. Ngồi trên xe đạp, Ngụy Trung Hiền tranh thủ ngắm cảnh phố phường. 1 mùi hương tỏa ra bay đến mũi Nhị Gia, Nhị Gia ngẩng đầu lên và phát hiện. Thì ra mùi hương tỏa ra từ tóc con bé Giang. Thơm quá, mùi gái trinh có khác. {sexy_girl}
Mùi hương dịu nhẹ, trinh nguyên pha chút mùi xà phòng thuần túy. Không gay gắt mùi nước hoa như từ các chị gái ngành nó từng đi qua lúc đi lên phố chơi vào ngày cuối năm ngoái. {sexy_girl}
Nhìn lưng ong con bé Giang từ đằng sau, Ngụy Trung Hiền mới phát hiện ra. Từ trước đến nay ngoại trừ mẹ với em gái nó ra. Không có ai tốt với nó như con bé Giang. Bọn con gái GenZ bây giờ thực dụng lắm, ưa hào nhoáng, vật chất lắm. Mà nhà Ngụy Trung Hiền lại nghèo có tiếng trong thị trấn nhỏ tại tỉnh Phú Yên này. Nên anh chị em họ đã không chơi với nó. Mà bọn con gái từng học chung với nó những năm trước thấy nó mặc quần áo cũ cũng nhìn nó như nhìn không khí. {sad}
Đang thả hồn mình vào dòng hồi tưởng, 1 lời nói cất lên cắt ngang suy nghĩ của Nhị Gia. 1 giọng nói quen thuộc nhưng khiến Nhị Gia thấy sợ: "Hôm nay mày cũng được gái chở đi đấy Ngụy Trung Hiền". {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền quay lại nơi phát ra giọng nói, hóa ra thằng Hợi đang gọi Nhị Gia. Hợi là thằng lưu manh có tiếng ở cái thị trấn nhỏ tỉnh Phú Yên này, học hết cấp 3 thì nghỉ học ở nhà, không đi làm hay học lên cao hơn. Hằng ngày nó theo bọn côn đồ trong thị trấn này ăn chơi nhậu nhẹt, đua xe lạng lách đánh võng. Nếu không cũng chặn đầu bọn học sinh hay, người đi 1 mình để gây sự và xin tiền đểu. Để có tiền phục vụ cho những trò chơi vô bổ của thằng Hợi. Nhà thằng Hợi cách nhà Ngụy Trung Hiền có mấy trăm mét nên biết nhau. Dù không bao giờ nói chuyện. {embarrassed}
Quay lại thấy thằng Hợi, Nhị Gia nghĩ thầm: "Nguy, mình gặp rắc rối rồi". {too_sad}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Nhị Gia đang không biết đối đáp với thằng Hợi sao, thì nó cùng với 2 thằng đi theo sau tiến đến chặn đầu xe đạp điện con bé Giang. 2 thằng đi theo thằng Hợi, thằng thì gầy như nghiện. Thằng thì thấp lại còn mập, làm Ngụy Trung Hiền liên tưởng đến trái banh. {shame}
Thằng Hợi và 2 thằng lưu manh đi kè kè theo sau đứng chặn đầu xe đạp điện của con bé Giang, không cho con bé Giang chạy xe tiếp. Ngụy Trung Hiền lúc này mới lấy hết can đảm hỏi thằng Hợi dù lúc này trong lòng đã sợ lắm rồi: "Anh Hợi đấy phải không ?". {too_sad}
Thằng Hợi: "Thì tao đây, không phải tao thì là ai ? Mày mới gặp tao mấy ngày trước mà ?". {embarrassed}
Nhị Gia: "Anh tìm em có chuyện gì không ạ, nếu không anh tránh ra để em đi học ?". {too_sad}
THằng Hợi: "Tao tìm mày làm gì, chẳng qua tao đang không có tiền nên muốn mượn tiền bạn gái mày để đi ăn lẩu đấy mà. Yên tâm, mấy ngày nữa có tiền tao trả. Chứ tao biết mày nghèo như chị Dậu với tao với mày là người quen, mượn tiền mày làm gì ?". {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền suy nghĩ nhanh, nó biết nếu từ chối không đưa tiền hay thái độ với thằng Hợi. Con bé Giang sẽ bị chửi hay bị thằng Hợi cho 1 trận. Nếu nói không có tiền, có thể thằng Hợi sẽ cho đi. Nghĩ đến đây, Ngụy Trung Hiền đang định mở miệng cầu xin thằng Hợi. Thì con bé Giang đã lên tiếng: "Các anh nghĩ mình là ai, giữa thế kỷ 21, không chịu đi làm kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Còn bày trò làm du côn chặn đường trấn lột tiền của người khác là sao ?". {ops}
Nhị Gia nghe con bé Giang nói xong, than thầm: "Chết mẹ, lần này gặp tai họa thật rồi". {too_sad}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
3 thằng đám thằng Hợi yên lặng 1 lúc, không gian cũng yên tĩnh. Cảm giác tiếng thở mạnh cũng có thể nghe thấy, mãi 1 lúc sau. Thằng Hợi mới lên tiếng, có thể từ trước đến nay không có ai dám chỉ trích những hành động trấn lột tiền học sinh và người yếu thế của nó. Nên nãy giờ đám thằng Hợi mới ngạc nhiên yên lặng: "A, con điếm non này giỏi. Dám thái độ với tao, chúng mày đâu, cho nó 1 trận cho tao ?". {too_sad}
Nhận được mệnh lệnh từ đại ca, 2 thằng 1 ốm 1 mập nãy giờ đi theo sau thằng Hợi lao lên. Kéo con bé Giang từ xe đạp xuống, kẻ đấm chân đá dạy cho con bé Giang 1 bài học cái tội vô lễ với đại ca của chúng nó. Còn Nhị Gia lúc đấy làm gì mà sao không can thiệp ? {embarrassed}
Lúc con bé Giang bị đám du côn kéo từ xe đạp điện xuống cho 1 trận, làm xe đạp điện ngã xuống đất khiến Ngụy Trung Hiền ngã ra theo theo. Đến lúc Ngụy Trung Hiền đứng dậy được, đã thấy con bé Giang đang bị đám thằng Hợi đánh. Lúc đầu Nhị Gia cũng muốn can thiệp, nhưng suy nghĩ 1 lúc. Thằng Nhị Gia không dám, thằng Hợi là thằng lưu manh có tiếng khắp thị trấn nơi Nhị Gia sống. Nếu can ngăn đám thằng Hợi đánh con bé Giang, chỉ sợ sau này thằng Hợi sẽ trả thù thằng Nhị Gia. NHưng con bé Giang là bạn thân của thằng Nhị Gia, sao có thể bỏ mặc được ? {sad}
Suy nghĩ được 1 lúc, cuối cùng Ngụy Trung Hiền đã có quyết định. {embarrassed}
Suy nghĩ được 1 lúc, cuối cùng Ngụy Trung Hiền đã có quyết định. {embarrassed}
Nó lao vào đẩy ngã 1 thằng đàn em của thằng Hợi đang đánh con bé Giang, và đứng chắn trước mặt con bé Giang để đề phòng bọn thằng Hợi lại xông vào đánh con bé Giang. Và lại 1 lần nữa, bọn thằng Hợi lại đứng yên bất động. Có lẽ chúng nó không ngờ thằng Nhị Gia bình thường nhát gan, sợ thằng Hợi 1 phép mà bây giờ dám ngăn cản thằng Hợi. {embarrassed}
Tất cả lại yên lặng 1 lúc, mãi 1 lúc sau. Thằng Hợi mới lên tiếng: "DM cái thằng Ngụy Trung Hiền này, hôm nay mày ăn gan hùm hay sao mà dám ngăn cản chuyện làm ăn của tao ? Mày có tránh ra không thì bảo ?". {too_sad}
+ Cũng không có gì, dòng này của em chỉ là cảnh báo. Cho các member thiendia và các xamer đang đọc truyện này, truyện này mặc dù viết về thời đi học. Nhưng sẽ có yếu tố sex, đẫm máu, kinh dị. Và theo dự kiến của em cái kết câu truyện sẽ buồn, nên ai thích đọc thể loại truyện happy ending em nghĩ không nên đọc. {embarrassed}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Nhị Gia: "Không, anh không được đánh con bé này nữa". {embarrassed}
Thằng Hợi: "Bây giờ tao hỏi mày lần cuối, Ngụy Trung Hiền. Mày có tránh ra không thì bảo ?". {too_sad}
Mặc dù lúc này trong lòng Nhị Gia đã sợ lắm rồi, nhưng ngoài mặt Nhị Gia vẫn nói cứng: "Không, em sẽ không để anh đụng đến nó". {too_sad}
Thằng Hợi có vẻ tức giận: "A thằng này giỏi, hôm nay dám bật lại tao. Chúng mày đâu, lên cho nó 1 trận cho tao". {too_sad}
Nhận được lệnh của đại ca, 2 thằng đàn em của thằng Hợi tay đấm, chân đá. Cho Nhị Gia 1 trận nhớ đời. {embarrassed}
Đánh được 1 lúc, 2 thằng đàn em của thằng Hợi ngừng tay. Quay lại bảo thằng Hợi: "Anh ơi, hay đừng đánh nó nữa. Đánh nữa em sợ chết người". {sweat}
Có vẻ thằng Hợi cũng sợ thằng Ngụy Trung Hiền chết, nên quay qua bảo Ngụy Trung Hiền: "DM lần này tao tha cho, lần sau mày đừng để tao gặp mày nữa Ngụy Trung Hiền. Chúng mày đi". {pudency}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Bọn thằng Hợi bỏ đi rồi, con bé Giang mới lại gần nâng thằng Hợi dậy và hỏi: "Bạn sao rồi, bị đánh có đau không ?". {pudency}
Nhị Gia nghĩ thầm, DM bị đánh hội đồng đương nhiên phải đau, mày nói chuyện như con dở hơi. Nhưng ngoài mặt Nhị Gia vẫn nói cứng: "Không đau lắm đâu, chỉ là bị thương ngoài da mày ạ". {too_sad}
Con bé Giang dìu dắt Nhị Gia vào ngồi nghỉ ở 1 gốc cây ven đường và cũng để xem vết thương trên người Nhị Gia. May mà chỉ bị xây xát ngoài da, không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Con bé Giang đột nhiên hỏi: "Sao lúc nãy bạn lại can ông Hợi cứu mình, ông ấy là lưu manh có tiếng ở thị trấn này ? Bạn không sợ ông ấy sao ?". {embarrassed}
Câu hỏi của con bé Giang làm Ngụy Trung Hiền cũng thấy kinh ngạc, nó đúng là sợ thằng Hợi nhưng mà không hiểu sao lại dám can ngu thằng Hợi bảo vệ cho con bé Giang. Chính nó cũng không hiểu tại sao nữa, suy nghĩ 1 lúc nó đáp: "Chắc là tại vì mình xem bạn là bạn nên mới dám bảo vệ bạn như vậy". {embarrassed}
1 ánh sáng phức tạp lóe lên trong mắt con bé Giang khi nghe Nhị Gia đáp lại như vậy, con bé Giang hỏi: "Bạn có đau ở đâu không, có bị ảnh hưởng xương khớp gì không ? Bạn có đi học hôm nay được không hay là hôm nay phải nghỉ học ở nhà ?". {embarrassed}
Nhị Gia nói: "Không, chắc mình đi học được". Vừa nói Ngụy Trung Hiền vừa nghĩ ngoại trừ mẹ với em gái nó ra, thì chỉ có con bé Giang là con đàn bà thứ 3 quan tâm đến nó. Đừng nói anh em họ hàng vốn khinh thường Nhị Gia do nhà nó nghèo nên không thèm qua lại chơi với nó. Bà nội bà ngoại do đều mất khi Nhị Gia còn rất nhỏ nên không biết tính cách tốt xấu ra sao, có suy nghĩ gì về nó. Mà bạn học chung là nữ chỉ cần thấy Ngụy Trung Hiền mặc bộ đồ đồng phục cũ đã không muốn nhìn đến, nếu có nói chuyện với Nhị Gia cũng là trả lời cho đúng phép lịch sự. Bọn con gái GenZ bây giờ còn nhỏ mà thực dụng lắm. {sad}
Nói chuyện 1 lúc con bé Giang bỗng nhiên nói: "Chết, hôm nay là ngày đầu tiên đi học. Bọn mình nên đến trường nhanh lên". {ops}
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Nghe con bé Giang nói, Nhị Gia quên mất bản thân vừa bị cho đánh và quên đi đau đớn, đứng dậy ngay và nói: "Nhanh lên bạn, chở mình đến trường nhanh lên". {embarrassed}
Con bé Giang ngập ngừng 1 lúc và nói: "Nhưng bạn mới bị ông Hợi đánh xong, có đi học được không ?". {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền: "Được, không sao đâu. Mình đi học được". {embarrassed}
Con bé Giang nhanh nhanh chóng chóng dựng xe đạp điện lên nổ máy, Ngụy Trung Hiền cũng lên ngồi yên sau để con bé chở đến trường. Ngồi yên sau, Ngụy Trung Hiền nhìn cái cổ trắng ngần của và lưng ong của con bé Giang. Nhị Gia nghĩ thầm: "Ước gì mọi thứ cứ như bây giờ thì hay biết mấy". {embarrassed}
Khoảng 10 phút sau, cuối cùng cổng trường cấp 3 nơi Nhị Gia học đã hiện ra. Nhưng khi đi đến gần thì cổng trường cấp 3 đã đóng lại, Nhị Gia với con bé Giang không biết phải làm ra sao. May mắn làm sao, Nhị Gia đã thấy bác bảo vệ trường đứng gần đấy nên Ngụy Trung Hiền gọi: "Bác bảo vệ ơi". {embarrassed}
Bác bảo vệ già đi đến gần, thì Ngụy Trung Hiền nói tiếp: "Bác mở cổng cho bọn cháu vào học được không ạ ?". {embarrassed}
Bác bảo vệ già không nói gì, mở cổng trường ra. Sau khi cổng trường mở, Nhị Gia với con bé Giang tính đi vào lớp học thì bác bảo vệ cản lại và nói: "Khoan đi đã, đâu có đơn giản vậy. 2 em theo thầy lên phòng Ban Giám Hiệu viết bản kiểm điểm. Viết xong mới được vào học". {ops}
 
Nghe con bé Giang nói, Nhị Gia quên mất bản thân vừa bị cho đánh và quên đi đau đớn, đứng dậy ngay và nói: "Nhanh lên bạn, chở mình đến trường nhanh lên". {embarrassed}
Con bé Giang ngập ngừng 1 lúc và nói: "Nhưng bạn mới bị ông Hợi đánh xong, có đi học được không ?". {embarrassed}
Ngụy Trung Hiền: "Được, không sao đâu. Mình đi học được". {embarrassed}
Con bé Giang nhanh nhanh chóng chóng dựng xe đạp điện lên nổ máy, Ngụy Trung Hiền cũng lên ngồi yên sau để con bé chở đến trường. Ngồi yên sau, Ngụy Trung Hiền nhìn cái cổ trắng ngần của và lưng ong của con bé Giang. Nhị Gia nghĩ thầm: "Ước gì mọi thứ cứ như bây giờ thì hay biết mấy". {embarrassed}
Khoảng 10 phút sau, cuối cùng cổng trường cấp 3 nơi Nhị Gia học đã hiện ra. Nhưng khi đi đến gần thì cổng trường cấp 3 đã đóng lại, Nhị Gia với con bé Giang không biết phải làm ra sao. May mắn làm sao, Nhị Gia đã thấy bác bảo vệ trường đứng gần đấy nên Ngụy Trung Hiền gọi: "Bác bảo vệ ơi". {embarrassed}
Bác bảo vệ già đi đến gần, thì Ngụy Trung Hiền nói tiếp: "Bác mở cổng cho bọn cháu vào học được không ạ ?". {embarrassed}
Bác bảo vệ già không nói gì, mở cổng trường ra. Sau khi cổng trường mở, Nhị Gia với con bé Giang tính đi vào lớp học thì bác bảo vệ cản lại và nói: "Khoan đi đã, đâu có đơn giản vậy. 2 em theo thầy lên phòng Ban Giám Hiệu viết bản kiểm điểm. Viết xong mới được vào học". {ops}
Cách đó vài hôm, vào một buổi tối nọ Nhị Gia đang ngồi hóng mát ngoài sân thì thấy có một ông cụ mặc áo bà ba đen tiến lại gần mình.
Ông già này có gương mặt khắc khổ, râu để dài, tóc búi củ hành cộng theo lối ăn mặc nữa thì chắc chắn là người miền nam. Nhị Gia ban đầu tưởng ông ta tới gần để xin tiền. Nhưng ý nghĩ đó lại chợt biến đi ngay khi thấy bộ áo bà ba màu đen của ông trông rất mới. Cộng thêm cốt cách của ông già rất hiên ngang, đẹp lão. Nhị Gia lễ phép gật đầu chào, ông già mỉm cười, gật đầu đáp lại rồi hỏi:
- Chỗ này có ai ngồi chưa? Cho Qua ngồi có được không?

Nhị Gia xổ giọng bắc kỳ đon đả:
- Giạ được ạ, cụ cứ tự nhiên!

Cụ già mặc áo bà ba đen ngồi xuống, hướng mắt nhìn ra phía hồ như đang chờ đợi, ngóng trông một ai đó. Nhị Gia cũng không để ý lắm mà tiếp tục gặm nhấm nỗi cô đơn một mình. Một lúc sau, ông già tự nhiên lên tiếng:
- Vậy, cháu với con Giang có va chạm gì chưa?

Điều bất ngờ là Nhị Gia lại không bất ngờ gì trước câu hỏi bất ngờ của ông già mà đáp luôn:
- Chỉ mới nắm tay thôi ạ!

Ông già mỉm cười phúc hậu rồi nói:
- Vậy... cháu có muốn tiến xa hơn với con nhỏ không?

- Cụ giúp được cháu á?

Nhị Gia reo lên, ông già gật gật đầu nói:
- Được! Chuyện này thì Qua giúp được. Nhưng cháu thích con nhỏ tới mức độ nào? Có sẵn sàng hy sinh vì nó hay không?

Nhị Gia liền dốc hết ruột gan ra để trả lời, hoàn toàn không có chút chần chừ hay đề phòng nào theo lẽ thường:
- Chỉ cần được yêu Giang, dẫu có chết cháu cũng cam ạ!

Ông già đột nhiên cười lên the thé, tiếng cười cứ như bị cái gì đó chặn ở cổ họng không bung tiếng ra được hết tạo thạnh một giọng cười hết sức quỷ dị. Chợt, ông già nghiêm mặt nói:
- Vậy thì cháu hãy chuẩn bị cho Qua mấy thứ sau đây. Có điện thoại không? Mở điện thoại ghi vô...

Đợi cho Nhị Gia sẵn sàng, ông già bèn nói thật chậm rãi vì sợ giọng miền nam Nhị Gia nghe không được rõ:
- Một cái quần si líp của con bé Giang mới thay ra chưa giặt...

Vừa nghe xong, Nhị Gia thoáng giật mòng nhưng không dám nói gì mà chỉ ngần ngừ một chút rồi mới bấm. Ông già tiếp:
- Một tấm hình của con bé giang, một chiếc giày hoặc dép có dính bùn đất. Một tấm kiếng soi mặt, kiếng là gương đó, sợ cháu không hiểu Qua nói. Một cái lược với mấy sợi tóc của con bé Giang. Chuẩn bị đủ mấy thứ đó rồi ra đây tìm Qua, Qua giúp cho cháu đạt thành ý nguyện...
 
Cách đó vài hôm, vào một buổi tối nọ Nhị Gia đang ngồi hóng mát ngoài sân thì thấy có một ông cụ mặc áo bà ba đen tiến lại gần mình.
Ông già này có gương mặt khắc khổ, râu để dài, tóc búi củ hành cộng theo lối ăn mặc nữa thì chắc chắn là người miền nam. Nhị Gia ban đầu tưởng ông ta tới gần để xin tiền. Nhưng ý nghĩ đó lại chợt biến đi ngay khi thấy bộ áo bà ba màu đen của ông trông rất mới. Cộng thêm cốt cách của ông già rất hiên ngang, đẹp lão. Nhị Gia lễ phép gật đầu chào, ông già mỉm cười, gật đầu đáp lại rồi hỏi:
- Chỗ này có ai ngồi chưa? Cho Qua ngồi có được không?

Nhị Gia xổ giọng bắc kỳ đon đả:
- Giạ được ạ, cụ cứ tự nhiên!

Cụ già mặc áo bà ba đen ngồi xuống, hướng mắt nhìn ra phía hồ như đang chờ đợi, ngóng trông một ai đó. Nhị Gia cũng không để ý lắm mà tiếp tục gặm nhấm nỗi cô đơn một mình. Một lúc sau, ông già tự nhiên lên tiếng:
- Vậy, cháu với con Giang có va chạm gì chưa?

Điều bất ngờ là Nhị Gia lại không bất ngờ gì trước câu hỏi bất ngờ của ông già mà đáp luôn:
- Chỉ mới nắm tay thôi ạ!

Ông già mỉm cười phúc hậu rồi nói:
- Vậy... cháu có muốn tiến xa hơn với con nhỏ không?

- Cụ giúp được cháu á?

Nhị Gia reo lên, ông già gật gật đầu nói:
- Được! Chuyện này thì Qua giúp được. Nhưng cháu thích con nhỏ tới mức độ nào? Có sẵn sàng hy sinh vì nó hay không?

Nhị Gia liền dốc hết ruột gan ra để trả lời, hoàn toàn không có chút chần chừ hay đề phòng nào theo lẽ thường:
- Chỉ cần được yêu Giang, dẫu có chết cháu cũng cam ạ!

Ông già đột nhiên cười lên the thé, tiếng cười cứ như bị cái gì đó chặn ở cổ họng không bung tiếng ra được hết tạo thạnh một giọng cười hết sức quỷ dị. Chợt, ông già nghiêm mặt nói:
- Vậy thì cháu hãy chuẩn bị cho Qua mấy thứ sau đây. Có điện thoại không? Mở điện thoại ghi vô...

Đợi cho Nhị Gia sẵn sàng, ông già bèn nói thật chậm rãi vì sợ giọng miền nam Nhị Gia nghe không được rõ:
- Một cái quần si líp của con bé Giang mới thay ra chưa giặt...

Vừa nghe xong, Nhị Gia thoáng giật mòng nhưng không dám nói gì mà chỉ ngần ngừ một chút rồi mới bấm. Ông già tiếp:
- Một tấm hình của con bé giang, một chiếc giày hoặc dép có dính bùn đất. Một tấm kiếng soi mặt, kiếng là gương đó, sợ cháu không hiểu Qua nói. Một cái lược với mấy sợi tóc của con bé Giang. Chuẩn bị đủ mấy thứ đó rồi ra đây tìm Qua, Qua giúp cho cháu đạt thành ý nguyện...
Nhị Gia giật mình, mồ hôi đầm đìa như tắm. Từng giọt, từng giọt nhiễu xuống mũi, xuống miệng gã theo từng nhịp thở mạnh. Một giấc mơ kỳ dị nhưng không có chút kinh dị nào. Vậy thì tại sao gã lại có cảm giác bất an trong lòng? Gã mở điện thoại lên, đã hơn 3h sáng. Gã toang ngủ tiếp nhưng vừa đặt lưng xuống nệm đã bật dậy ngay. Mồ hôi của gã thấm xuống khiến tấm nệm vừa ướt vừa lạnh. Gã bèn cầm theo tấm mền ra cái võng trước nhà ngủ cho xong giấc.
Ngọn gió xuân ơi đừng thổi nữa, lòng tôi lạnh lắm gió xuân ơi...
Suốt mấy ngày hôm nay, gã như chết lặng sau khi thấy bé Giang cùng thằng Hợi bước ra từ nhà nghỉ. Nam nữ vào trong đó để làm gì, có ngu như Nguyên cũng biết.
Nhị Gia khóc, giọt nước mắt đầu tiên chảy ra vì một người đàn bà không phải mẹ nó mới cay đắng làm sao. Đến sáng, gã đạp xe bước trên con đường mòn dài nối từ nhà gã đến chợ với bộ dạng uể oải của kẻ thất tình. Đang chạy bình thường thì "kịch" một cái. Bánh xe trước của gã như cán phải cái gì đó trên đường khiến tay lái gã loạng choạng lao luôn xuống ruộng. Sau cơn đau điếng, Nhị Gia mới từ từ bò dậy để tìm cái xe thì bỗng có một bàn tay nhớp nháp trờ tới đỡ. Gã đưa mắt nhìn thì nhận ra đó là một cô bé chừng 7 8 tuổi, dáng vẻ cực kỳ lôi thôi đang xăm xăm nhìn gã. Gã thấy vậy cũng phản ứng bằng cách giật tay lại rồi rụt rè đứng dậy đỡ chiếc xe lên. Đứa bé cũng trờ tới định giúp, nhưng Nhị Gia lườm nó một cái khiến nó lùi lại. Đưa mắt nhìn ổ bánh mì bị văng ra một góc rồi bất giác nuốt nước miếng cái ực.
Nhị Gia thấy thương, nghĩ con nhỏ là bụi đời nên nói:
- Cho mày đó, ăn đi!

Cô bé dường như không tin vào tai mình. Nó nhìn Nhị Gia như thể muốn gã xác nhận. Nhị Gia biết ý bèn tiếp:
- Cho đó! Ăn đi!

Gã không còn dùng chữ mày nữa, giọng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Chỉ chờ có thế, cô bé liền chạy tới chộp lấy bịch bánh mì, gỡ ra ăn một cách ngon lành. Nhị Gia đứng dậy dắt xe đi, bộ dạng có vẻ vẫn còn đau rêm mình, rêm mẩy. Thấy Nhị Gia đã dẫn xe được lên lộ và chuẩn bị đạp. Cô bé đang nhai bánh mì cố gắng nuốt ực xuống một cái rồi nói với theo:
- Cám..ơn...chú!

Nhị Gia nghe xong không để ý lắm, nghĩ là con bé nó bị sảng nên cứ vậy mà đạp đi. Hà! Trên đời có thiếu gì người khổ, bản thân gã cũng khổ thì làm sao mà giúp được ai...
 

DeptrainhatmienBac

Tao là gay
Chủ thớt
Nhị Gia và con bé Giang theo bác bảo vệ già lên phòng Ban Giám Hiệu, ở đấy đã có thầy giám thị. Gặp thầy giám thị, thầy giám thị hỏi cả 2 bằng cái giọng không thể hiện tình cảm: "2 anh chị tên gì, học lớp nào ?". {pudency}
Nhị Gia: "Em tên Ngụy Trung Hiền, học lớp 10a1". {embarrassed}
Con bé Giang: "Em tên Nguyễn Thanh Giang, học lớp 10a2". {embarrassed}
Thầy giám thị nói tiếp: "Học lớp 10a1, với 10a2 chứng minh học lực các năm trước cũng thuộc loại giỏi, Sao 2 anh chị ngày đầu tiên đi học mà đi trễ vậy ?". {embarrassed}
Chưa cần con bé Giang lên tiếng, Nhị Gia nói dối: "Thưa thầy, em và bạn này đi học chung do gần nhà. Do em với bạn này ngã xe, lại phải đi sửa xe nên đi học trễ". {embarrassed}
Thầy giám thị nhìn khuôn mặt bầm tím của Nhị Gia bằng ánh mắt dò xét, nghi ngờ. Có vẻ cũng không tin lắm lời nói dối của Ngụy Trung Hiền, nhưng cũng không hỏi thêm, mà nói: "Được rồi, hôm nay ngày đầu tiên đi học nên tôi tha. Bây giờ về lớp học đi, lần sau còn đi học trễ tôi báo cho phụ huynh". {too_sad}
 
Bên trên