• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Video + ảnh Mọi thứ từ đây tối om chỉ vì GOUT

Fear of Gout

Tao là gay
"Tôi vẫn đang sống, đúng vậy, tôi sống vì tôi không dám ngừng sống, thế thôi"
Những ngày sau khi biết uric của mình cao và mình có thể bị hit by gout anywhere and any time như thế nào

- Tôi đi hát karaoke, mọi ng khen tôi hát hay, tôi cũng vui lắm, tôi phấn khích hát và diễn xuất, nhưng đôi mắt của tôi vẫn trợn to ra, gân mắt nổi lên, khi nghĩ về việc mình sẽ bị gout
- Tôi vui vầy bên bạn bè, cụng ly bia như tháng trước tôi từng cụng, vui vẻ và sợ hãi, cơn hoảng loạn thoáng qua đầu tôi, nụ cười tắt, bần thần, lo âu
- Tôi vẫn cảm nhận mùi thơm của thịt heo nướng, mùi ngọt của thịt bò..... tôi nghĩ "mình sẽ phải trả giá đắt chỉ vì cái thú vui rất chính đáng này sao?"
- Tôi đi làm, mắt tôi vẫn trợn căng ra, gân đỏ nổi lộm cộm, có người thấy, hỏi tôi nhìn gì mà chăm chú thế.


Ban đêm sẽ là 1 mối lo ngại
- Tôi không dám bật máy lạnh lên, vì nghe nói lạnh sẽ làm kết tụ tinh thể. Tôi sẽ tắt máy lạnh và ngủ bằng quạt gió thường, hơi khó chịu 1 chút, nhưng tôi có tiền mà, tại sao tôi lại chịu cảnh nóng nực này.
- Tôi có 1 cơn nhói nhẹ ở chân cũng đủ làm tôi giật mình sợ hãi "Hình như nó đã đến"...nhưng không phải...Màn đêm vẫn tĩnh lặng, tôi thở phào may mắn
- Không biết đêm nay, hay đêm mai, đêm nào mình sẽ bị gout
- Uric của tôi cao, nên có thể nó sẽ tích tụ 1 thời gian dài để tôi bị gout
- Đêm nay tôi an toàn, nhưng đêm khác....chưa chắc..
- Mỗi buổi sáng thức dậy, chân còn lành lặn, tôi lại cám ơn Chúa vì gout chưa đến


Đọc tin, search gg và sợ hãi
- Tôi sẽ bị gout
- Tôi sẽ bị đau như cưa chân, kéo dài 2 tuần mới hết
- Tôi sẽ uống cái thuốc kinh dị tên là colcichin và allopurinol (chưa rõ ở đâu có)
- Tôi sẽ ko thể ăn thịt, cá, bia, đồng nghĩa với việc tôi ko thể ăn đám giỗ, đám cưới, sinh nhật nữa.
- Điều đó ko phải dễ, trên lý thuyết là bỏ bia, bỏ thịt, nhưng thực tế bạn ko thể bỏ, trừ khi bạn là 1 thằng tự kỷ, hoặc bạn đã chết
- Tôi sẽ sống 1 cuộc sống của 1 người tàn tật, già nua, cho dù không phải là kẻ nát rượu, bợm nhậu.
- Tôi ko phải 1 tên béo phì và tôi vẫn bị gout và người ta sẽ khinh bỉ tôi và nghĩ tôi đã ăn rất nhiều thịt, nhưng không phải vậy.
- Tôi sẽ liên tục bị gọi điện thoại, chào mời bởi dân tiếp thị thuốc nam, thuốc đông, thực phẩm chức năng "chữa gout" mà thực chất là chẳng chữa được. Tất nhiên giá cả rất chát.
- Tôi sẽ bỏ hết tất cả niềm vui lại sau lưng, và phía trước chỉ có: gout
- Tôi sẽ tập sống chung với nó, bằng cách uống các loại thuốc allo hay febu và men gan của tôi cao dần, 1 lúc nào đó có lẽ là tầm 50 tuổi, thuốc sẽ lờn và gan thận sẽ hư, và tôi sẽ chìm trong đau đớn và nổi cục khắp người. Không biết nữa, có rất nhiều người đã chết sớm hơn và những người đó là vô danh nên không được nêu tên hay lên báo, chỉ biết là sức khoẻ rất kém khi bị gout.
- Tôi sẽ ko còn mối quan hệ nào nữa ngoài sự chán chường của gia đình. Không ai muốn gặp gỡ 1 kẻ bị gout, hay chính xác là, 1 kẻ ko thể ăn thịt hay uống 1 chai bia. Chẳng có chuyện gì để nói với 1 kẻ như vậy cả. Nếu là tôi, tôi cũng không muốn gặp 1 người bị gout.
- Cuộc đời của tôi sẽ kết thúc 1 cách chậm chạp trong đau đớn, cô đơn, tuyệt vọng, siêu tuyệt vọng, vì gout, là 1 bệnh bắt nguồn từ sâu trong cơ thể, chứ ko phải do vi khuẩn xâm nhập, không có cách gì chữa cả, không bao giờ. Không thể hồi sinh gout. Gout là một bản án tra tấn treo lơ lửng trên đầu.
- Ăn vào sẽ đau, không ăn thì không còn gì là thú vui cuộc đời, nhưng ăn vào sẽ đau, bản án tra tấn vẫn luôn ở đó. Và nếu không ăn gì cả, Uric nội sinh (do giảm cân, do bệnh, do mệt mỏi tạo ra uric) cũng sẽ làm tôi đau như trời đánh.
- Những cơn đau đớn như búa tạ đập liên tục vào ngón chân, đau tè ra quần, đau cầu chúa, đau khủng khiếp, đau hơn tất cả các loại đau.
- Đau như muốn chặt chân, đau tới mức tấm ga trải giường quệt vào cũng đủ hét toáng lên, đau khủng khiếp, vua của các loại đau.

- Cuộc đời tôi sẽ kết thúc 1 cách kinh dị, nhưng ko sao cả, người khác ko biết nỗi đau đó, họ ko hiểu, vì họ ko bị, họ Uric thấp, chỉ số đẹp, 345 thôi, và họ có mối lo toan khác của cuộc đời họ, họ có vui, có buồn, nhưng là những nỗi buồn ngọt ngào, những khó khăn có thể xử lý được, vượt qua được, và họ sống trong hi vọng, trong hạnh phúc bao quát. Chứ không phải bản án tra tấn vĩnh viễn như tôi đang gánh chịu.

- Tôi vẫn sẽ sống, không phải vì tôi ham sống, mà là vì tôi không dám chết. Tôi ko thể chết vì bệnh gout, gout giữ cho tôi sống và tra tấn cho tôi tè ra quần mỗi đêm, thình lình làm mất ngủ, gây hoảng sợ, và sau đó tha bổng cho tôi được yên lành khoản một vài tuần, nhưng găm theo 1 nỗi ám ảnh là "đêm nào sẽ là cơn bùng phát tiếp theo"?

- Bị gout, chỉ cần uống thuốc là không sao đâu" Khi tôi nhớ lại câu nói đó, tôi lại tè ra quần.
 

MasterAim

Thần Điêu Đại Bịp
Mày vẫn luẩn quẩn câu chuyện Gout à tml !
Guot đâu chưa thấy mày mắc bệnh thần kinh rồi đấy
 
Bên trên